CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cấu Kết


phan 42

 "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thật tình nói yêu đương với em!"

Cô nói xong câu đó, Trần Nam Tầm cũng không lên tiếng, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh mượn đèn đường, lại một lần ở đáy mắt cô nhìn thấy bóng dáng của mình.

Dư Kim Kim không biết anh trầm mặc đại biểu cự tuyệt hay không, cô cũng không lui lại, vẫn nhìn chằm chằm vào anh, tựa hồ phải nhận được một đáp án.

Ở nơi này trầm mặc lâu làm cho cô bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, Trần Nam Tầm kéo tay cô níu lấy cổ áo mình ra. "Em nghiêm túc?"

"Anh nói xem?"

Dư Kim Kim cứng cổ, lời mang theo nghẹn ngào, trong tay cô nắm chặt cái dây chuyền kia, chính là cái còi anh đeo nhiều năm. Đó là mẹ Dư đưa cho cô, đồ quý giá nhất của Dư Kim Kim, lại bị anh chiếm đoạt mười mấy năm.

Trần Nam Tầm không có lên tiếng, chỉ sờ đầu của cô, kéo vào trước ngực, như cũ không có cho cô đáp án.

Trần Nam Tầm chưa tính là một người tốt, có thể nói anh cặn bã hơn so với Trần Nam Thừa, ở trong mắt rất nhiều người anh chính là một người cặn bã chuyện xấu gì cũng có thể làm ra, nhưng đối với Dư Kim Kim anh đều thủy chung che chở. Anh đối tốt với Dư Kim Kim, giống như là một tập quán, càng giống là một loại trách nhiệm.

Cố Hoài Nam và cô, cha mẹ đều không ở bên người, Cố Hoài Nam được Trần Nam Thừa trông coi, Dư Kim Kim thật giống như một cách tự nhiên được trách nhiệm của anh. Khi còn bé từ chỗ cô cướp đi cái còi, luôn luôn không có trả lại cho cô. Trần Nam Tầm không thích mang bất kỳ trang sức, chỉ trừ cái dây chuyền này.

Có cô gái hỏi qua lai lịch của cái còi này, thậm chí hướng anh yêu cầu, Trần Nam Tầm luôn luôn xuất thủ hào phóng chỉ nói một câu, "Thứ anh có, em muốn cái gì đều được, duy cái này không được."

Cô gái hỏi tại sao, anh cũng không đáp, tóm lại từ trong lòng đã cảm thấy cái cái còi này là đồ anh cực kỳ không thể vứt.

Cố Hoài Nam đã từng hỏi qua Trần Nam Thừa, Trần Nam Tầm có một chút tình yêu nam nữ nào đối với Dư Kim Kim hay, Trần Nam Thừa cười: "Em đi hỏi cậu ấy là muốn xem cái còi kia, xem cậu ấy có cho hay không."

Cố Hoài Nam đi, kết quả phẫn nộ mà về, cô thấy trình độ Trần Nam Tầm quan tâm đối với nó, tựa như Trần Nam Thừa quan tâm cô.

Chẳng qua là cô không hiểu, nếu quan tâm tại sao Dư Kim Kim không phải là duy nhất của anh ta.

Ở trong lòng anh, cuối cùng cô là đặc biệt.

Không biết là Dư Kim Kim chấp nhất dũng cảm rốt cục đả động Trần Nam Tầm, hay là anh rốt cục chơi mệt mỏi, mọi người phát hiện cô gái bên cạnh Trần Nam Tầm càng ngày càng ít, chậm rãi đều bị anh dọn dẹp rồi, ngay cả mùi nước hoa trên người anh cũng bị mất, sau đó bên cạnh anh cũng chỉ còn lại có một người.

Dư Kim Kim.

Sau hơn năm năm, trong thời gian gần sáu năm, Dư Kim Kim là bạn gái chính thức duy nhất công khai của Trần Nam Tầm, mọi người đều nói Tầm thiếu Trần gia rất chơi, nhưng chơi cô gái, lúc đó dè chừng rồi.

Có lẽ là một đoạn thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời Dư Kim Kim, chỉ tiếc vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, mà sinh mạng lại có vẻ càng khá dài.

Từ còn trẻ đến trưởng thành, Dư Kim Kim đều ở bên cạnh Trần Nam Tầm. Cô yêu, vùi đầu vào nguyện ý đem mình cho anh, cô quý trọng mỗi phân một giây cùng anh. Cô gái ở trong tình yêu luôn luôn là dụng tâm, cũng hưởng thụ nhất, hưởng thụ bị thổi phồng, kiêu ngạo ở lòng bàn tay.

Trần Nam Tầm đối với cô tốt, thật sự tốt, anh thích cô, cũng yêu cô, yêu đến dùng hết thủ đoạn đem Dư Kim Kim ngăn cách ở một mình cái thế giới kia chỉ có anh đối với cô tốt, anh không tiếc sức lực vật lực tài lực đem dấu vết mình cùng những cô gái khác cấu kết tiêu hủy.

Thế cho nên có một ngày hết thảy rốt cục bại lộ, để cho Dư Kim Kim chỉ muốn cười, khóc cũng khóc không ra.

Cô có thể vì yêu liều lĩnh, nhưng cô không phải là kẻ ngu bị tình cảm choáng váng đầu óc. Trần Nam Tầm hao tổn tâm cơ làm tròn một mộng tình yêu cho cô, kiến tạo một tình yêu ảo tưởng, Dư Kim Kim thế nào nhẫn tâm đâm hết thảy, cô thành toàn hảo ý của anh.

Cho nên Trần Nam Tầm luôn luôn cho là Dư Kim Kim là vì chuyện Trần Nam Thừa cưới Dư Anna chia tay cùng mình, anh không có cam lòng, cũng không nguyện hạ mình là hàng đắt tiền đi cầu một cô gái trở lại.

Có lẽ, tổng hội có một người như vậy, sẽ không cách mình quá xa, nhưng cũng không cách nào trở lại bên cạnh mình. Trần Nam Tầm một lần không tin Dư Kim Kim có thể bỏ được rời mình, có thể chẳng quan tâm anh, anh vừa khôi phục lại Trần Nam Tầm trước kia, tận tình thanh sắc, sa vào cho trụy lạc.

Rất nhiều chuyện thay đổi chính là thay đổi, tình cảm, cô gái, hơn nữa.

Trần Nam Tầm sẽ không tìm thêm cô gái dụ dỗ bên cạnh anh sau đó độc chiếm anh như Dư Kim Kim, ngược lại đem tâm hai người càng đẩy càng xa, cuối cùng đến một không trình độ cách nào quay đầu lại. Mặc dù anh thỉnh thoảng thấy cô, mặc dù anh vẫn che chở cô.

Sau khi chia tay, Dư Kim Kim bị Trần Nam Tầm phiền mấy năm, không phải tất cả tình nhân sau khi chia tay đều là kẻ thù, nhưng cũng không phải tất cả mọi người có thể làm thành bạn.

Bọn họ cũng đều biết lẫn nhau vừa không thể làm kẻ thù cũng không thể làm bạn, quan hệ rõ ràng, lại không rõ ràng, đơn giản là bởi vì từ nhỏ tạo dựng lên tình yêu vượt xa tình bạn cùng lệ thuộc vào, là từ các anh em đến người thân, rồi đến tình yêu.

Tình yêu tan biến, không thể hận, bởi vì quá lệ thuộc vào nhau, không thể tha thứ, bởi vì yêu nhau quá. Một cái chốt lệ thuộc vào ở trong lòng hai người, không chặt, nhưng vừa dùng lực sẽ đau, không buông, nhưng làm sao cũng không chém đứt.

Dư Kim Kim sắp bị hành hạ ép điên, người kia ở trong lòng, rõ ràng đã quyết định tuyệt không quay đầu lại, tại sao hết lần này tới lần khác chính là không thể quên được?

Đối mặt với phản bội, Cố Hoài Nam lựa chọn phương thức chạy trốn, cô cảm giác, cảm thấy Cố Hoài Nam đả thương nặng hơn nhiều so với mình. Cô ấy có thể đi, nhưng cô không thể, cô ở đây, làm cho bất kể lúc nào cô ấy trở lại, nơi này cũng còn có người chờ.

Bốn người bọn họ, cũng không thể thật cứ như vậy giải tán, chỉ sợ cuối cùng chỉ còn chính cô, có nhiều thứ đi qua, cuối cùng có người giữ vững, lấy minh chứng những thứ tốt đẹp từng tồn tại qua.

Bạn biết chuyện của cô, chỉ đau lòng vì cô, các cô nói, Kim Kim, lại đi nói yêu thương một lần, không phải để quên mất, chỉ muốn để tin tưởng còn có tương lai.

Dư Kim Kim cảm thấy có đạo lý, cô cũng không muốn chân tay bị trói vào quá khứ cùng Trần Nam Tầm. Cùng Tiết Thần ngủ qua, Dư Kim Kim biết người đàn ông này là bạn trai cũ của tiểu Cẩn, lúng túng khó xử.

Tiểu Cẩn không nhịn được cười, không hề trêu chọc cô nữa. "Chẳng qua là bạn trai cũ, chúng tớ thật không phát sinh qua, chỉ kéo tay qua, hôn quá gương mặt." Thấy cô không tin, tiểu Cẩn giơ tay thề. "Thật, miệng cũng không hôn quá, tớ cùng Tiết gia gặp gỡ thời gian không lâu, không có phát triển nhanh như cậu đâu."

Bị tiểu Cẩn chế nhạo một bữa, Dư Kim Kim trừng cô. "Tại sao chia tay?"

"Rất nhiều quan niệm cũng không giống nhau, tính cách không hợp." Tiết Thần mặc dù tốt, nhưng người tốt cũng không hợp, thích hợp mới là tốt nhất, tiểu Cẩn cảm thấy bạn trai hiện tại thích hợp hơn, kịp thời chia tay cùng Tiết Thần.

"Tớ chỉ không có nghĩ đến Tiết gia luôn luôn có nguyên tắc có thể bị nha đầu cậu ăn xong lau sạch, anh ấy sẽ như thế nào? Trong lòng tâm đắc lắm nhỉ? Lúc nào hẹn đi ra ngoài chơi nữa?"

Nói đến đây, tuy Dư Kim Kim là cô gái cũng không khỏi đỏ mặt, cúi đầu ngậm ống hút uống đồ uống. "Tớ không quen anh ấy, mới không cần hẹn."

"Không quen không là vấn đề, ‘câu thông’ liền chín."

Thanh âm của một người đàn ông bỗng nhiên sáp vào nói, lời này cùng thanh âm này Dư Kim Kim cảm thấy giống như đã từng quen biết, cô ngẩng đầu, nhìn thấy hẳn là người đàn ông bị ngủ cùng cô.

Tiết Thần tươi cười, kéo cái ghế ra công khai ngồi xuống, trước cùng tiểu Cẩn chào hỏi, sau đó mới nhìn Dư Kim Kim kinh ngạc. "Dư tiểu thư, hẳn là chưa quên tôi nhỉ?"

Dư Kim Kim từ trong giật mình lấy lại tinh thần, anh cười sao rực rỡ, làm cho người ta không bị lây cũng khó khăn. Dư Kim Kim biết anh đã nghe được cô nói cùng tiểu Cẩn, quẫn bách vạn phần lấy tay che mặt, nhắm trúng tiểu Cẩn cười.

Cô ấy ở dưới mặt bàn đá đá cô, sau đó uống sạch cà phê đứng dậy. "Tớ đi trước, hai người hàn huyên."

Tiểu Cẩn vừa đi, Dư Kim Kim không có biện pháp làm đà điểu tiếp, chỉ đành vụng về ho khan, mới dám nhìn Tiết Thần. Song vừa chạm vào đôi mắt anh, Dư Kim Kim liền nhớ lại đêm đó điên cuồng cùng phóng túng, cô cảm giác gương mặt mình càng ngày càng nóng, đã nghe Tiết Thần bỗng dưng mở miệng.

"Tôi biết em đang nghĩ cái gì."

Dư Kim Kim giật mình, trên mặt vọt chút thiêu cháy, cũng không dám nhìn anh nữa, cầm lấy túi che mặt. Tiết Thần chẳng qua là thử dò xét nói một câu như vậy, nào biết rằng cô gái này dễ dàng bại lộ ý nghĩ nội tâm như vậy, chọc cho Tiết Thần rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay qua.

"Làm quen một chút đi, tôi tên là Tiết Thần."

Từ phía sau túi xách vươn tay nhỏ bé mềm non ra, cùng truyền tới một âm lượng không lớn nhưng dễ nghe.

"Chào anh, tôi tên là Dư Kim Kim."

Hết chương 71


Chương 72



Bởi vì quan hệ với tiểu Cẩn, Tiết Thần cùng Dư Kim Kim lại gặp mặt rất nhiều lần.

Tiết Thần biết tiểu Cẩn muốn đem Dư Kim Kim cùng mình kết thành một đôi, anh cũng không cự tuyệt. Dư Kim Kim là một cô gái sáng sủa hoạt bát lại nóng tính, người xinh đẹp tính cách cũng tốt, rất nhiều người thích. Lấy tên tuổi bạn bè theo đuổi cô thực tại không ít, cũng không thấy ai có thể đuổi cô gái này tới tay, bởi vì dám động thật cũng không có nhiều người.

Về phần nguyên nhân, dĩ nhiên cũng bởi vì một người.

Trần Nam Tầm.

Vào ngày Trần Nam Thừa kết hôn Dư Kim Kim đã chia tay với Trần Nam Tầm, ngày đó rất nhiều người đều ở đấy, cô lựa chọn ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người vung đao chặt đứt tình yêu với người đàn ông mình yêu, không lưu bất kỳ một tia quay đầu lại.

Lúc ấy Trần Nam Tầm cũng bị đả kích không nhỏ, anh nói: Dư Kim Kim rời xa cũng là người của anh, xem ai có lá gan trêu chọc cô. Lúc ấy Dư Kim Kim chỉ cười giễu cợt, căn bản khinh thường cãi vã.

Người ở bên ngoài nhìn vào, Dư Kim Kim là vì chị em tốt mới chia tay với Trần Nam Tầm, ngày xưa hai đôi như hình với bóng hôm nay lại trở mặt, chỉ than đáng tiếc. Nhưng càng như vậy mọi người lại càng biết tầm quan trọng của Dư Kim Kim trong lòng Trần Nam Tầm.

Nhà họ Trần, Tầm thiếu Trần gia tùy ý làm bậy không có giới hạn, người muốn tiếc mạng, vốn không đến nỗi gây sự vì cô gái.

Tiết Thần vốn không phải là người trong vòng xã giao, hiểu rõ Trần Nam Tầm cũng chỉ là nghe đôi câu vài lời từ người bên cạnh mà thôi.

Anh ngủ với Dư Kim Kim, người hối hận cũng là tiểu Cẩn, cô ấy biết Trần Nam Tầm là người thế nào, làm sao cũng cảm thấy chuyện này bị anh ta biết rồi sẽ gây bất lợi cho Tiết Thần. Tiểu Cẩn tìm Tiết Thần, Tiết Thần còn nói chuyện không đứng đắn, rốt cục không nhịn được hỏi cô ấy: "Nếu có chuyện cứ việc nói thẳng, ngày nào cũng chạy tới chỗ anh, làm sao thế, có phải định chia tay Liễu Dịch Phân nối lại tiền duyên với anh hay không?"

Tiểu Cẩn lườm anh một cái, suy tư một hồi lâu mới nói: "Gần đây anh có mới bạn gái sao?"

Tiết Thần cười, "Em quăng anh đi, anh còn chưa gượng dậy nổi, tâm linh bị nhục, nào có tâm tư đi tìm bạn gái?"

Ban đầu là tiểu Cẩn nói chia tay, Tiết Thần đúng là bị vứt, hai người yêu thương quan hệ còn chưa ấm đã chết non, như vậy cũng tốt, có thể lùi một bước làm bạn, ngược lại một chút lúng túng cũng không có.

Tiểu Cẩn không có tâm tình nói giỡn với Tiết Thần, thử thăm dò mở miệng. "Từ mấy lần kia anh và Kim Kim còn từng gặp nhau nữa không?"

Tiết Thần lắc đầu, tiểu Cẩn không tin, ánh mắt liếc hạ thân anh. "Anh là đàn ông sao? Chị em em chất lượng tốt như vậy, anh mới chỉ ngủ một lần?"

Tiết Thần vỗ đầu của cô. "Từ lúc em đi theo Liễu Dịch Phân miệng lưỡi cũng bốp chát gớm, lần đó là ngoài ý muốn, rốt cuộc em có việc gì?"

Tiểu Cẩn ôm bụng cười cười, sau đó mới nghiêm nghị. "Kim Kim đã nói với anh chuyện lúc trước của cô ấy chưa?"

"Bọn anh còn không có thân quen đến mức hàn huyên những thứ này." Tiết Thần không thích hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác, nghĩ cũng biết tiểu Cẩn chỉ chuyện Dư Kim Kim cùng Trần Nam Tầm.

"Nếu như. . . . . ." Tiểu Cẩn dừng một chút. "Nếu như anh nghe được phía ngoài có lời đồn bất lợi với Kim Kim, anh đừng tin, em đảm bảo với anh Kim Kim là một cô gái tốt."

Vừa bắt đầu Tiết Thần cũng không quá hiểu ý tứ của tiểu Cẩn, nhưng rất nhanh, anh mới biết tại sao tiểu Cẩn cố ý tìm anh nói những lời này.

Dư Kim Kim cũng thích chơi, Tiết Thần thường xuyên gặp cô ở các buổi chiếu phim tối, bên người cô đầy nam nam nữ nữ, mà cô lại luôn là một ngọn gió trong đám người kia, làm cho người ta không dời mắt.

Có khi hai người gặp trực diện cũng chỉ vẻn vẹn cười cười, uống một chén, hàn huyên mấy câu, đều có một đám bạn, nên chơi riêng, cũng có lúc trong đám bạn cũng quen biết, liền cùng nhau chơi đùa.

Ví dụ.

Dư Kim Kim từ phòng vệ sinh trở lại, chỉ thấy chỗ ngồi của bọn họ nhiều ra một mặt người quen biết trước, trong đó mấy nam nữ lắc con súc sắc uống rượu, có người nhìn thấy cô thì hướng cô ngoắc.

"Kim Kim tới đây!"

Tiết Thần đưa lưng về phía cô mới vừa thua cầm lấy bia uống, nghe thấy tên của cô thì ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, nhưng ngay sau đó cong ánh mắt lên cười một tiếng.

Có một loại đàn ông không cần mở miệng nói một chữ chỉ dùng ánh mắt là có thể nhắn nhủ tin tức anh muốn. Nếu anh muốn cho mình biết ý tứ của anh đối với mình, một ánh mắt là có thể để không chỗ tránh né, ngay cả cơ hội giả vờ ngây ngốc cũng không cho.

Tiết Thần chính là loại người này, ánh mắt phác thảo người lợi hại, con ngươi màu đen lúc nào thấy cũng rạng rỡ phát sáng, Dư Kim Kim luôn dễ dàng bị hấp dẫn, lúc phản ứng kịp thì giống như trẻ con rình coi chật vật khi bị phát hiện.

Cho nên Dư Kim Kim đều sợ nhìn thậm chí cố ý tránh né tầm mắt của anh.

Không có chỗ trống ngồi, chỗ ngồi lúc trước của cô lại bị một đôi tình nhân chiếm lấy. Cô bé cùng đi giống như là cố ý, ôm cổ bạn trai nháy mắt mấy cái với Dư Kim Kim, lại liếc nhìn Tiết Thần ngồi ở một bên bàn trà.

"Không phải là chỗ Tiết gia có một chỗ trống sao?"

Ai cũng biết cô chỉ chính là bắp đùi Tiết Thần, cười ầm lên, mà cô gái ngồi ở trên đùi người đàn ông của mình kéo cô, có chủ tâm muốn đem Dư Kim Kim đẩy hướng Tiết Thần.

Tiết Thần cười không nói, tiếp tục cùng người ta lắc con súc sắc, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn bên này.

Dư Kim Kim giương cằm nhỏ lên, đá đá người đàn ông trẻ tuổi vui vẻ bên người. "Tiểu Húc, tôi không có chỗ ngồi."

Cảnh Húc đang cùng người ta vung quyền, không có chú ý tới tình huống ở bên này, tự động đem chân dài nhấc lên trước, vỗ vỗ bắp đùi của mình. "Ngồi!" Anh là bạn chơi lớn lên cùng Dư Kim Kim, giống như là em trai ở trước mặt Cố Hoài Nam cùng Dư Kim Kim.

Dư Kim Kim đặt cái mông ngồi ở trên đùi Cảnh Húc, mọi người không có bỏ mặc, một trận ồn ào.

Liễu Dịch Phân vỗ vỗ vai Tiết Thần, tiếc hận lắc đầu. "Tôi thấy kỳ quái, hai người làm sao còn xa lạ như vậy? Biết ngày cũng không ngắn chứ?"

Tiết Thần vô tội buông tay, Liễu Dịch Phân nhìn về phía Dư Kim Kim đối diện. "Thế nào? Không hài lòng về Tiết gia của chúng tôi sao?"

"A?" Tiếng nhạc quá lớn, Dư Kim Kim không nghe thấy Liễu Dịch Phân nói gì. "Nào có?"

"Vậy sao cô trốn tránh Tiết gia như chuột thấy mèo?"

"Uống rượu của anh đi." Dư Kim Kim mở một chai bia nhét vào trong tay của anh, không ngờ bị Liễu Dịch Phân thuận thế níu lấy cánh tay.

"Có phải đêm đó Tiết gia không có hầu hạ cô tốt hay không?"

Liễu Dịch Phân là một người thô kệch, giọng lại lớn, vũ khúc lúc trước chấn động vang lên hết lần này tới lần khác lại đúng lúc này ngừng lại, một tiếng nói này của anh nhắm trúng người chung quanh động tác trong tay đều ngừng, vô số ánh mắt trong nháy mắt cũng nhìn sang.

"Ách. . . . . ." Liễu Dịch Phân cũng nối rối chốc lát, sờ sờ cái ót cười cười. "Xin lỗi nhé, Kim Kim."

Ánh mắt mọi người nhìn hướng Dư Kim Kim, không biết ai hỏi câu. "Đêm đó? Đêm muộn đó sao?"

Dư Kim Kim hận không thể chui vào kẽ đất, ở trong lòng đem Liễu Dịch Phân mắng máu chó xối đầu. Ngay cả Cảnh Húc cũng không khỏi tò mò, lôi kéo tua váy của Dư Kim Kim. "Không phải em đã bỏ qua cái gì đặc sắc chứ? Chị yêu?"

Dư Kim Kim hung hăng trừng anh một cái. "Cậu có thể ngậm miệng lại không?"

"Có thể." Cảnh Húc cười có chút hả hê, lập tức giơ tay đánh tiếng vang hướng bên Tiết Thần. "Làm tốt lắm! Tiết gia, tôi phải mời anh một chén, cố gắng thu nạp tiểu yêu tinh này!"

Có lẽ người khác ôm tư thái xem ồn ào náo nhiệt, nhưng Cảnh Húc không như thế, anh biết chuyện giữa Dư Kim Kim cùng Trần Nam Tầm, so với ai khác cũng hi vọng cô có thể bắt đầu một đoạn tình cảm hoàn toàn mới. Anh vừa nói như thế, người ở chỗ này bất kể biết hay không biết cũng giơ tay lên nâng ly rượu ồn ào.

"Tiết gia thu nạp tiểu yêu tinh!"

"Một đêm không đủ thì lại một đêm nữa!"

"Cái gì kia, tôi đây có thuốc, cần có thể tài trợ."

". . . . . ."

Tiết Thần dở khóc dở cười, đem nửa chai bia còn dư lại trong tay một hơi uống sạch. "Cảm ơn các vị, tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này."

Dư Kim Kim cơ hồ đem mình giấu ở phía sau Cảnh Húc không còn mặt mũi gặp người, Tiết Thần sợ đám người kia huyên quá mức, đứng dậy kéo cô đi. Dư Kim Kim giãy giụa, rất nhanh buông tha, tùy ý để bàn tay to của anh bao quanh tay nhỏ bé của mình mang cô rời khỏi nơi huyên náo này.

Đêm tối, không biết mùi hoa ở đâu tràn tới chỗ này, ở trong bóng đêm thêm mấy phần say lòng người.

Hai người đi ra ngoài Tiết Thần cũng không buông tay cô ra, cứ lôi kéo cô đi trên đoạn đường. Ai cũng không nói chuyện, Tiết Thần sợ cô còn lúng túng, Dư Kim Kim cũng không biết nói gì.

Thật lâu không được một người nắm tay như vậy, thật lâu không đi theo phía sau một người đàn ông, không cần phải nhìn đường, chỉ nhìn bóng lưng của anh là tốt rồi.

Dư Kim Kim nhanh quên mất đây là cảm giác gì, trong đầu bỗng nhiên lóe ra một màn cùng Trần Nam Tầm ở chung một chỗ, nhưng lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ rõ ràng là thuộc về một người khác, ấm áp như vậy, ấm áp làm cho cô cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Nhắm hai mắt lại, mở ra, sau đó dừng bước.

"Tiết Thần."

Tiết Thần cũng dừng lại, xoay người nhìn cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, ở dưới đèn đường càng cao hơn lớn hơn bình thường. "Tôi còn tưởng rằng anh cũng quên tên tôi."

Dư Kim Kim rất ít gọi anh, không biết tại sao, Tiết Thần thích cô gọi tên mình.

"Tôi dĩ nhiên nhớ, trước kia tiểu Cẩn nhắc tới cô rất nhiều lần." Dư Kim Kim mím môi cười, có chút ngượng ngùng, cắn cắn đôi môi. "Vẫn không có cơ hội nói với anh, đêm đó tôi uống nhiều quá, cũng không biết anh là bạn trai cũ của tiểu Cẩn, dù nha đầu kia nói anh chỉ là bạn cô ấy."

Tiết Thần nhún vai. "Thời gian tôi và tiểu Cẩn chính thức gặp gỡ cũng chưa tới một tháng, Dư Kim Kim, không việc gì."

Dư Kim Kim gật đầu, "Ừ. . . . . . Tôi. . . . . . Thật giống như cần nói một câu xin lỗi với anh."

Tiết Thần khiêu mi, không giải thích được.

"Tiểu Cẩn nói. . . . . . Tôi phá hư nguyên tắc của anh." Dư Kim Kim nói xong thì cười, "Xin lỗi đó." Mặc dù nói xin lỗi người ta, nhưng sao chính thức nói ra lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

Tiết Thần đúng là một người có nguyên tắc rất mạnh, rất ít vì ai thay đổi mình, nhưng người nọ là Dư Kim Kim, anh cũng không cảm thấy cái gì không được.

"Không sao, tiểu Cẩn cũng nói đây cũng là. . . . . . Lần đầu tiên của em."

Dư Kim Kim có chơi, nhưng giữ mình trong sạch, đêm cùng Tiết Thần, là một đêm hoang đường nhất trong đời cô, cô cảm giác mình cần tìm đường sống trong cõi chết để bắt đầu một lần nữa.

Đây là lần đầu hai người đụng vào chủ đề cấm kị, Dư Kim Kim đột nhiên cảm giác được có chút gì trở nên không giống. Tiết Thần nhìn cô, ánh mắt ở dưới mùi hương ban đêm cứ như vậy trở nên có chút mập mờ.

Ánh mắt của anh mặc dù không có mang cho cô cảm giác bị áp bách, nhưng càn rỡ làm cho cô luống cuống chân tay.

Tiết Thần nhìn ra, khẽ cười, chủ động nói sang chuyện khác. "Em còn muốn trở về chơi cùng bọn họ sao?"

Dư Kim Kim lập tức lắc đầu. "Tôi trở về lấy xe."

Cho nên hai người lại đi trở về, lần này Tiết Thần không nắm cô nữa, đổi thành Dư Kim Kim đi ở phía trước.

Tầm mắt Tiết Thần một mực ở trên người cô, Dư Kim Kim cảm nhận rõ ràng.

"Dư Kim Kim."

Tiết Thần bỗng nhiên gọi cô lại, Dư Kim Kim lên tiếng xoay người lại, nhưng đầu đụng vào lồng ngực của anh. Cô không có thời gian nghĩ có phải anh cố ý hay không, đã cảm thấy eo của mình bị cánh tay anh nhốt lại, tiếp theo một chiếc xe con mạo hiểm chạy qua bên người bọn họ.

Trong lòng Dư Kim Kim nhảy loạn, còn không kịp sợ, đã nghe thanh âm Tiết Thần từ trên đầu vang lên. "Tôi nhớ tối nay em không có uống rượu."

Dư Kim Kim ngẩng đầu, mới phát hiện mặt hai người đã cách gần như vậy, lông mi Tiết Thần cũng nhìn rõ ràng. Anh không có buông tay, xoay người dùng sức sẽ đem cô ngăn ở cột nhà cùng mình.

"Có phải chỉ cần có tôi ở đây, em đặc biệt khẩn trương?"

Người này nhìn thấu cô, Dư Kim Kim kiên trì gật đầu. "Tôi vừa nhìn thấy anh liền nghĩ đến. . . . . . Chuyện đêm đó, cảm thấy đặc biệt không tốt."

Cô thẳng thắn như thế, thẳng đến mức làm Tiết Thần buồn cười. "Tôi có phương pháp, có thể từ bỏ bệnh em nhìn thấy tôi liền khẩn trương."

"Cái gì?"

Một tay Tiết Thần véo nhẹ ở người của cô, chỉ gương mặt của cô. Dư Kim Kim thấy đáy mắt anh bỗng nhiên toát ra một ngọn lửa.

"Chuyện gì có thói quen là tốt, em có thể thử làm cho mình quen tôi, thói quen có sự tồn tại của tôi."

Tiết Thần cúi đầu, cơ hồ đụng phải môi cô, tiếng nói mang theo mê hoặc. "Thói quen tôi ở bên cạnh em, hoặc là. . . . . . Ở trong cơ thể em."

Ám hiệu của anh quá rõ ràng, trong lòng Dư Kim Kim oanh một tiếng, hai mắt chợt trợn to, trơ mắt nhìn nụ hôn của anh áp xuống. Nụ hôn này không sâu không nông, nhưng cũng không nhẹ không ôn nhu, giống như là thử dò xét, càng giống quyến rũ.

Lúc ban đầu Dư Kim Kim kịch liệt kháng cự, Tiết Thần khẽ rời môi của cô, nhìn thẳng mắt của cô.

"Em không muốn?"

". . . . . ."

"Tại sao?"

". . . . . ."

Dư Kim Kim sửng sốt một chút.

Cũng đang tự hỏi, tại sao?

Tiết Thần hôn cô lần nữa, lần này nhiều kiên định, ngầm có ý cướp đoạt hơi thở. Dư Kim Kim không kháng cự nữa, cô nhắm mắt lại, làm cho mình cảm thụ loại cảm giác đã lâu này.

Bọn họ hôn quá ăn nhập, ngay cả có xe đi qua bấm còi cũng mắt điếc tai ngơ. Cuối cùng nếu không phải Tiết Thần buông cô ra kết thúc nụ hôn này, Dư Kim Kim sẽ không thể hô hấp.

Cô vội vã thở gấp, ánh mắt trở nên ướt nhẹp sương mù, Tiết Thần cười, lại hôn mấy cái trên môi cô. "Anh thích vẻ mặt của em, giống như đêm đó."

Vừa hôn vừa không thu lại được, Dư Kim Kim cũng không biết đây là tối năm nào, đầu óc choáng váng mặc anh ôm, chỉ nghe thanh âm của anh hàm hồ truyền tới ở phần môi. "Đi nhà anh?"

Dư Kim Kim bỗng dưng mở mắt ra, trong nháy mắt thân thể cứng lại.

Tiết Thần không có ép cô, từ từ dừng lại, lau môi cô bị mình hôn đến sưng tấy. "Đừng ngại, lúc nào uống rượu say muốn mượn rượu làm loạn, nhớ đến tìm anh, người quen ‘làm việc’ tốt, cũng không thể để cho tất cả mọi người cảm thấy anh thật sự không thể hầu hạ em? Anh là đàn ông mà bảo bối lại không dậy nổi."

Dư Kim Kim nhớ tới lúc trước Liễu Dịch Phân làm trò trước mặt mọi người thì cười, Tiết Thần cũng cười, nhẹ nhàng ấn xuống ở trên trán cô. "Trước tiên nói ngủ ngon."

Sau đó buông cô ra, Tiết Thần vừa định đi, đã bị Dư Kim Kim kéo trở về. "Thời điểm không uống rượu, có thể tìm anh sao? . . . . . . Hiện tại em không có uống rượu."

Tiết Thần nhất thời không có phản ứng kịp, sau đó không tiếng động cong khóe miệng lên. "Bất cứ lúc nào."

Ngoài Trần Nam Tầm, đây là lần đầu tiên Dư Kim Kim đi đến nhà một người đàn ông, từ khi bước vào cửa, chân cũng bắt đầu nhũn ra.

Nhà Tiết Thần sạch sẽ quy củ không giống như chỗ ở của một người đàn ông độc thân, Dư Kim Kim nom một vòng không khỏi cảm thán. "So với anh, đột nhiên cảm thấy em căn bản không phải con gái."

Tiếng nói vừa phát ra, Dư Kim Kim đã bị anh bế lên áp trên ghế sa lon. "Điểm này anh có quyền lên tiếng, anh có thể chứng minh em là con gái."

"Con gái việc nhà kém hơn đàn ông sao?"

"Không, là cô gái vừa mềm, vừa chặt, có co dãn." Tiết Thần ghé vào tai cô, bàn tay to thăm dò vào dưới váy cô.

Dư Kim Kim đang tắm đã bị Tiết Thần ăn một lần, trở lại trên giường lại ăn một lần. Cuối cùng sau khi anh kết thúc, Dư Kim Kim mệt mỏi cũng chỉ nghĩ ngủ ngon. Trước lúc ngủ, Dư Kim Kim lẩm bẩm vấn đề bay giữa trái tim. "Có phải anh thích em hay không?"

"Đúng vậy." Tiết Thần hào phóng thừa nhận, kéo cô vào trong ngực ôm. "Anh quả thật thích ‘trên’ em."

Hết chương 72.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.